Đang chuẩn bị liên kết để tải về tài liệu:
Giọt mưa thôi rơi mau

Không đóng trình duyệt đến khi xuất hiện nút TẢI XUỐNG

Giọt mưa thôi rơi Khi tôi bước vào căn phòng, cái chết đã nằm tại nơi đó từ rất lâu. Ngổn ngang trên mặt đất là vô số mảnh thuỷ tinh từ chiếc ly vỡ. Chúng hắt ánh sáng loang loáng trên mặt đất, xen giữa những mảng màu máu đỏ. Lọ thuốc ngủ chỏng chơ, chẳng còn bao nhiêu viên. Dì tôi nằm đó, trên chiếc chiếu nhỏ mà hằng đêm tôi vẫn ôm dì mà ngủ. Mắt dì mở to, đôi mắt hằn li ti những mạch máu. Gương mặt trắng bệch, miệng sủi bọt mép. Bàn tay dì. | Giọt mưa thôi rơi Khi tôi bước vào căn phòng cái chết đã nằm tại nơi đó từ rất lâu. Ngổn ngang trên mặt đất là vô số mảnh thuỷ tinh từ chiếc ly vỡ. Chúng hắt ánh sáng loang loáng trên mặt đất xen giữa những mảng màu máu đỏ. Lọ thuốc ngủ chỏng chơ chẳng còn bao nhiêu viên. Dì tôi nằm đó trên chiếc chiếu nhỏ mà hằng đêm tôi vẫn ôm dì mà ngủ. Mắt dì mở to đôi mắt hằn li ti những mạch máu. Gương mặt trắng bệch miệng sủi bọt mép. Bàn tay dì đặt trên đống mảnh vỡ máu đã khô. Có lẽ dì nghĩ rằng chết đi thật thanh thản. Nhưng tôi biết thậm chí trước lúc dì nhắm mắt nỗi đau trong dì chưa bao giờ vơi đi. Tôi bước đến bên dì cố gắng đặt dì nằm ngay ngắn rồi vuốt mắt lau miệng và nhẹ nhàng gỡ bỏ những mảnh vỡ đâm trên tay dì. Người ta bảo tôi điên chẳng ai nhìn thấy một người thân yêu ra đi lại có thể bình tĩnh đến như vậy. Nhưng tôi thì không nghĩ thế. Khi tôi nhìn thấy một người mà mình yêu thương ra đi trong tôi chỉ có một cảm xúc tôi muốn người ấy chết đi thanh thản và đẹp đẽ. Dì là vợ sau của ba tôi. Đối với tôi dì là người mẹ trọn vẹn nhất vậy mà chưa một lần tôi gọi dì là mẹ. Đơn giản vì cả ba và dì không ai dạy cho tôi như thế. Mẹ ruột của tôi qua đời ngay sau khi sinh tôi. Sinh khó. Ba chỉ đáp gỏn gọn như thế. Mà cũng không chỉ riêng trong chuyện ấy hầu như chỉ khi thật cần thiết ông mới nói chuyện với tôi. Năm 9 tuổi tôi đã bắt đầu hiểu vì sao. Vì chính tôi đã giết chết người mà ông yêu thương nhất trên đời. Khi bắt đầu hiểu được ba tôi yêu thương mẹ tôi đến dường nào cũng là lúc tôi hiểu được nỗi đau của dì tôi lớn đến thế nào. 18 năm trao cuộc đời cho ba dì rốt cuộc đổi được một lời xin lỗi viết gãy gọn trong một mảnh giấy để lại trên bàn Xin lỗi Hương anh không thể yêu em . Những năm tháng ấu thơ của mình tôi không có bạn bè. Với tôi khái niệm cuộc sống khi còn bé chỉ là đến trường về nhà chơi một mình học bài ngủ. Ba và dì chẳng khi nào dắt tôi đi đâu chơi trừ những ngày lễ tết về thăm ông bà. Nếu có chỉ là dì dắt tôi ra chợ mua cho áo mới. Còn ba tôi tôi không .

Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.