Cô gái chân bước đi theo chồng mà đôi mắt vẫn xót xa vừa đi vừa ngoảnh lại, vừa đi vừa ngoái trông. Đôi mắt thẫn thờ xa xăm nhìn về một phương trời nào không ai rõ. Cô đang chờ đợi bóng dáng người yêu hay đang nhìn về một miền kí ức xa thẳm - miền đất xa xôi xưa kia chỉ có hai người bạn bầu trò chuyện? Ngoài cô ra không ai trả lời được. Chỉ biết bước chân cô bước cao bước thấp trên mặt đất vốn đã mòn lối ngựa đi. Chân bước đi thật đấy nhưng chân càng bước lòng cô càng đau càng nhớ. Tới rừng ớt, cô ngắt lá ớt ngồi như để đợi để chờ bóng dáng người yêu. Tới rừng cà, cô lại ngồi ngắt lá cà ngồi như để chờ để đợi người nhớ:.. Tới rừng lá ngón rồi, cô lại dừng bước ngóng trông. Người thương của cô, kìa, chàng đã đuổi kịp. Cả hai nhìn nhau khổ đau không ai nói được câu nào...