Giang Lâm cựa mình, đưa tay đập nát con muỗi trên má, tiếng xíc sắt chạm vào nahu lêu loáng xoáng, giữa đêm khuya như nhắc chàng nhớ đến thân phận bị lưu đày | Tác Giả Trần Thanh Vân ÂM DƯƠNG THẦN CHƯỞNG Người Dịch Lữ Giang HÒI III iang Lâm cựa mình đưa tay đập chát con muỗi trên má tiếng xích sắt chạm vào nhau kêu loảng xoảng giữa đêm khuya như nhắc chàng nhớ đến thân phận bị lưu đày. Thế đấy Chàng đã trở thành tên tử tội đem thân lưu đày lên vùng rừng núi hoang vu cho đẹp lòng sư phụ cho vui dạ đại ca. Giang Lâm mở to mắt trong đêm khuya lắng nghe từng khớp xương đau nhức mà cay đắng vô cùng. Ba ngày rồi chàng không còn là kẻ tự do để được nghe nói ăn ngủ theo ý thích của mình. Cái thân thể của chàng giờ đây nằm trong tay bọn hung bạo sinh mạng này khác nào như cá trên thớt như chim trong lồng. Chàng thèm biết bao một hơi thở tự do nhưng ánh mắt chàng từ đây không còn hồn nhiên vô tư như khi cùng Thảo Sương đùa nghịch nữa mà nói chỉ âm thầm ánh lên những tia căm hờn rực lửa. Một cơn gió núi thổi qua lạnh buốt xương làm chàng nhớ lại lúc tiễn đưa. Hừ tiễn đưa một người tự do vào nơi chốn tù đày. Giang Lâm mỉm cười chua chát. Thật là mỉa mai cho sư phụ. Sau khi trói chặt hai tay đứa học trò của mình lại ngước nhìn nó bằng tia mắt yêu thương rồi tặng cho nó một món quà an ủi. Món quà đó cùng với món quà của Hồ Sơn Giang Lâm chẳng thèm đụng đến kể từ khi đặt chân lên vùng rừng núi Miêu Cương này. Với Giang Lâm điều an ủi duy nhất hiện giờ là những giọt nước mắt nóng hổi của Thảo Sương chảy trên vai áo. Chiếc khăn thấm đầy nước mắt của nàng giờ đây là báu vật thiêng liêng mà chàng sẽ giữ mãi bên mình cho đến chết. Có tiếng mõ điểm sang canh. Giang Lâm lặng yên thầm đếm. Tiếng động vang giữa đêm khuya nghe lạnh lùng khô khan. Có tất cả bốn hồi mõ dài giục giã như vậy là đã đến canh tư. Một đêm dài sắp trôi qua lặng lẽ để một ngày tủi nhục mới lại bắt đầu. Cứ thế ngày nối ngày trôi mãi tuổi xuân sẽ trôi qua trong đau đớn căm hờn. - Giang Lâm Anh ngủ không được hay sao mà cứ trăn trở hoài vậy Bên tai chàng vang lên tiếng thì thầm. Trong ánh sáng lờ mờ của những vì sao trên đỉnh núi Giang Lâm nhận ra hình dáng của Sĩ Khải người