Theo Công ước này, một cam kết là một trách nhiệm độc lập, theo thông lệ quốc tế gọi là một bảo lãnh độc lập hoặc là một thư tín dụng dự phòng, của một ngân hàng hay tổ chức hoặc người khác ("người bảo lãnh/phát hành ) để thanh toán cho người nhận bảo lãnh/hưởng lợi một số tiền nhất định hoặc có thể xác định được khi được yêu cầu hoặc yêu cầu có kèm theo chứng từ khác, theo đúng các điều khoản và các điều kiện về chứng từ của cam kết, cho biết, hoặc từ đó có thể suy đoán, rằng. | 3. Các cam kết độc lập được Công ước điều chỉnh là những công cụ cơ bản của thương mại quốc tế. Chúng được sử dụng trong nhiều tình huống đa dạng. Ví dụ, chúng được sử dụng để bảo đảm việc thực hiện nghĩa vụ hợp đồng bao gồm các nghĩa vụ xây dựng, cung ứng và thanh toán thương mại; để bảo đảm việc thanh toán lại một khoản tiền ứng trước trong trường hợp phải thanh toán lại; để bảo đảm nghĩa vụ của người thắng thầu trong một hợp đồng mua sắm; để đảm bảo việc hoàn trả tiền thanh toán theo một cam kết khác; để hỗ trợ việc phát hành các thư tín dụng thương mại và hợp đồng bảo hiểm; và để nâng cao uy tín của người vay là cơ quan nhà nước hay tổ chức tư nhân. Tuy nhiên, sự quen thuộc với các công cụ mà Công ước điều chỉnh không có tính chất phổ biến; luôn thiếu các quy định mang tính lập pháp để điều chỉnh chúng, các thông lệ về hai loại công cụ trên có nhiều khía cạnh khác nhau, và vấn đề quan trọng đặt ra cho người sử dụng, hành nghề và Toà án trong công việc hàng ngày về các công cụ này vượt quá quyền hạn của các bên để có thể giải quyết trong khuôn khổ hợp đồng.