Anh, đã rất nhiều lần đi qua đời tôi, hoặc là chính tôi lướt qua anh. Đôi khi chỉ nhạt nhòa như một người xa lạ, đôi khi lóe sáng như ánh pháo hoa rực rỡ nhưng ngắn ngủi, khiến người ta không thể quên mà cứ mãi luyến tiếc vấn vương. Đôi khi, anh là một tia nắng ấm áp trên triền cát trắng ngàn năm chịu sự bào mòn của sóng nước chập chùng. Đôi khi, anh còn là tảng băng trôi vĩnh hằng với ba phần nổi, bảy phần chìm, lênh đênh trên biển Bắc xa xôi.