Phong tự ví mình là chú Tễu. Lơ ngơ giữa chốn thị thành. Thấy gì cũng mới lạ, cũng hấp dẫn. Nhưng, thấy gì cũng sợ. Tưởng mình là “trung tâm của thế giới”, ai cũng xét nét nhìn mình. Cái-nhìn-người-khác trở thành một ám ảnh. Và, người khác, không phải là những cá tính, mà là những thái độ. Nhiều khi là những thách thức, đe dọa. Chú muốn giống người khác, nhưng người khác, vẫn luôn là người lạ. Sự hòa nhập của chú vào cuộc sống mới, bởi vậy, là một quá trình tự định nghĩa.