Tôi còn nhớ hồi nhỏ, trên con đường 1A từ thị xã Thanh Hoá về quê Quảng Xương, cha tôi chỉ tay về phía tây, một dải um tùm làng mạc: “Kia là làng Voi, nhà ông Trạng nguyên Trịnh Huệ ở đó. Ông mất từ lâu rồi nhưng nhà còn tấm biển Trạng Nguyên Từ”. Dáng núi hình đầu voi sừng sững vượt qua rặng dừa xanh ngát, uy nghi in bóng trời chiều khiến đầu óc trẻ thơ tôi mường tượng Ông Trạng là một con người vô cùng đáng kính