Đất đai là tài nguyên quốc gia vô cùng quý giá, là bộ phận hợp thành của môi trường sống, là tư liệu sản xuất đặc biệt, là địa bàn phân bố dân cư và tổ chức các hoạt động kinh tế - xã hội. Chính vì vậy, việc sử dụng tài nguyên đất đai một cách hợp lý và hiệu quả là vấn đề được cả thế giới quan tâm. Tuy nhiên, hiện trạng sử dụng đất ở Việt Nam nói chung và ở tỉnh Quảng Nam nói riêng hiện nay vẫn còn nhiều hạn chế và bất cập,. | Tóm lại, nội dung của pháp luật về QHSDĐ đã góp phần làm cơ sở pháp lý quan trọng để các phương án quy hoạch có hiệu lực pháp luật trong thực tế. Pháp luật quy định rất cụ thể các nguyên tắc, căn cứ cũng như trình tự thủ tục xây dựng các phương án QHSDĐ giúp cho các phương án quy hoạch mang lại hiệu quả cao. Đặc biệt, đối với các QHSDĐ chi tiết pháp luật đã quy định phải lấy ý kiến đóng góp của người dân. Đây là một quy định tiến bộ thể hiện được quyền dân chủ của công dân. Bên cạnh đó, pháp luật cũng đã chia QHSDĐ cấp xã thành hai trường hợp để đáp ứng được nhu cầu thực tế khách quan. So với Luật đất đai 2003 và Nghị định 68/2001/NĐ – CP thì Luật đất đai 2003 đã thể hiện được một bước phát triển mới trong hoạt động QHSDĐ. Tuy nhiên, những quy định đã không còn phù hợp với yêu cầu mới của xã hội nhưng Pháp luật vẫn còn áp dụng các quy định chung cho tất cả các cấp quy hoạch trong khi đó ở mỗi cấp lại có nhu cầu, hiện trạng sử dụng đất khác nhau mà Pháp luật vẫn chưa có cơ chế rõ ràng trong việc chịu trách nhiệm của cá nhân, vẫn còn quy định trách nhiệm chịu tập thể và đặc biệt chưa chú ý tới nguyên tắc bảo vệ môi trường và phát triển bền vững. Nhiều quy định thiếu tính ổn định, tính chiến lược và thiếu tính khả thi. Chính vì thế trong thời gian tới pháp luật cần có những chính sách đổi mới và hoàn thiện hệ thống pháp luật đất đai về QHSDĐ để hoạt động QHSDĐ thực sự là công cụ hữu hiệu để nhà nước thực hiện tốt vai trò quản lý đất đai.