Đôi lúc trên đường đời vội vã, ta vô tình dừng lại, đơn giản là chỉ để ngắm chiếc lá vàng rơi, một vạt nắng lướt qua hiên nhà, một con đường mà ta đã từng đi qua, hay đơn giản chỉ là một dáng hình thân thuộc lướt qua ta trong tâm trí. Một thoáng mơ hồ để rồi ngậm ngùi nhận ra rằng ta đã đánh rơi quá nhiều thứ mà ta hằng trân trọng. Ta lục lọi lại khối ký ức tưởng chừng đã quá tải của mình, ghép lại những mảnh tâm hồn vụn vỡ