Tôi xoay hắn lại gằn từng tiếng vào tai hắn: - Này Nôbita hãy đợi đấy tập ba! Nói xong tôi chạy vội vào nhà. Hắn vẫn kịp hét lên: - Xuka, tôi sẵn sàng đợi! Vẫn như thói quen ở thành phố, sáng đầu tiên ở quê ngoại, tôi dậy thật sớm chạy bộ dưới cái se lạnh của buổi ban mai tinh khôi, trong sạch. Đường quê loanh quanh, cây trái xum xuê đan xéo vào nhau đong đưa theo gió nghiêng bóng xuống mặt đường. Rầm! Nhớn nhác sao tôi đâm sầm vào một gã đi.