Chàng thư sinh Dương Vô Uý lập nhà học giữa sánh đồng vắng, bên sông Tứ. Ngoài nhà học là một bãi tha ma đầy những nấm mồ vô chủ. Về đêm, gió lộng vào hàng cây dương vi vu như tiếng nước vỗ vào bờ. Đêm nọ, chàng thắp đèn đọc sách và cảm thấy buồn vì cảnh cô liêu. Chợt chàng nghe văng vẳng tiếng ngâm thơ bên ngoài. Tiếng ngâm vừa dứt rồi lại ngâm tiếp, cái giọng tha thiết làm sao. Cái tiếng ấy nhỏ và êm như tiếng thiếu nữ nên chàng nghi là hồn.