Ăn cơm xong, Quý ròm chưa kịp uống nước, nhỏ Diệp đã cầm khuỷu tay nó giật giật: - Lẹ lên anh! - Từ từ đã! - Trễ giờ rồi! - Nhỏ Diệp nhăn nhó, vừa nói nó vừa liếc đồng hồ trên tường. Ba nói: - Chưa đâu! Tám giờ người ta mới bắt đầu lận. - Thấy chưa! - Quý ròm way sang nhỏ em - Ðến sớm chỉ tổ ngồi đợi chứ ích gì! Hẳn nhiên một đứa trẻ khác không thể có được sự ung dung như Quý ròm. Ði xem kịch, đứa trẻ nào lại.