K iều Thư Bồi chầm chậm thả bộ dọc trên bải biển. Cát thật trắng. Cát giống như những mảnh pha lê vụn trải dài dưới chân. Nắng tháng ba chói chang, lấp lánh trên sóng biển, rực rở trên núi đồi. Với chiếc áo phủ trên vai, Thư Bồi chậm rải bước. Vị mặn của biển phảng phất trong gío tạo cho Bồi một cảm giác thoải mái dể chịu. Bãi biển thật vắng. Sóng hết trườn lên bãi lại rút ra xa, để lại những vết chân thành hàng, những vết chân cô độc. Cô độc ư? Bồi.