Bắc Bình, năm Dân Quốc thứ Nhất. Hôm ấy đối với Uyển Quân mà nói, thật y như một giấc mơ dài. Vừa sáng ngày ra, trong nhà đã đầy chật những bà cô bà dì, xôn xao khắp chỗ. Mẹ lấy một tấm áo bằng đoạn đỏ thêu đầy hoa để thay cho cô, bỏ những áo ngắn, váy dài vẫn mặc hàng ngày ra, bảy tám người vây lấy cô, xoa kem đánh phấn cho cô, đeo hoa tai, đeo xuyến rồi che mặt cô lại, lúc sau mẹ Ôm cô vào lòng, rưng rưng nước mắt nói:.