Tôi gọi biến mất là một cảm giác. Có thể có người sẽ không đồng tình. Nhưng Mặc kệ! Cảm giác biến mất. Nó sẽ như thế nào nhỉ? Có một ngày, đột ngột mình biến mất khỏi thành phố. Phòng trọ vắng tanh. Nơi mình làm việc sẽ chỉ còn chiếc ghế trống trơn. Khi đó, liệu có ai nhận ra sự thiếu vắng ấy của mình. Hay vẫn thấy bình thường như bao ngày bình thường khác. Dù gì đi chăng nữa, biến mất vẫn là cảm giác thúc giục, mời gọi con người ta đi khỏi thành.