Hoan thích nhìn thật lâu vào một thứ gì đó, một người nào đó. Mắt cậu nhóc ươn ướt, mơ hồ. Với tôi, đấy là một điều thú vị. Hoan lạ hơn hẳn những cậu trai khác mà tôi từng gặp. Không còn quá nhí nhảnh với cái tuổi mười chín, năm đầu Bách Khoa khiến cậu nhóc trông như một anh chàng cố tỏ ra mình hiểu đôi chút về đời, nhưng kỳ thực còn non nớt như một chú nai tơ. Đó là cái tuổi mà người ta chỉ nhìn thấy 2 màu: xanh của ước mơ và.