Nó dụi dụi cái đầu tóc hoe vàng vô vai chị, hít hít mùi mồ hôi, mùi than củi, mùi tóc đã hai ba ngày chưa gội của chị mà hỏi vậy. Nó nói nhớ chị quá chừng. Nói không hiểu sao hồi ở nhà con không thấy thương má, mà khi đi làm xa rồi, cứ mỗi chiều là con nhớ má lui cui sau bếp, trong cái nhà vách che nhiều miếng nằm giữa vườn bạch đàn, ở tận vùng biên giới khỉ ho cò gáy của mình quá trời. Chiều nào, sau giờ làm việc, nó cũng.