Cái tên vui vui. Lần đầu tiên “mụ Đảnh” thốt từ miệng ông Ta, tôi đã chùng lại ngẫm nghĩ. Đảnh có phải đảnh lễ? Đảnh, hay là đỏng đảnh. Dẫu gì, theo quan niệm dân gian, Đảnh vẫn là cái tên chả đẹp. Hẳn mụ là của hiếm trong gia đình, sợ ma quỷ bắt nên cha mẹ mới nặn cái tên: Đảnh. Nhưng sự thật ma quỷ chả để mắt đến mụ. Bây giờ mụ đã nhiều tuổi, ma quỷ có bắt cũng chả ai ghép cho hai từ xấu số. Cũng có thể, bởi mụ không bị.