Tôi, Tách càfê ít sữa và Em. - Anh, đồng ý làm người yêu của em nhé? Trong đôi mắt cương quyết ấy, tôi nhận ra câu hỏi đó không phải là trò đùa nhưng tôi vẫn khựng lại và đợi chờ một cái gì đó chắc chắn hơn. - Sao, anh sợ à? - Không. anh làm mà phải sợ chứ? Lời nói ấp úng của tôi khiến em cười khanh khách. - Vậy là anh đồng ý hả? - Ừ. Anh đồng . - Không nhưng gì ở đây cả. Anh đứng dậy! Tôi bối rối: - Để.