Tú Uyên buồn bã nhìn chiếc máy bay chạy dài trên đường băng rồi từ từ cất cánh, hai hàng lệ lăn dài trên má. Nguyên Hải đã ra đi, từ hôm nay và mãi mãi, chuyện tình của Tú Uyên sẽ là một trang sách khép kín, phần hồn người thiếu nữ đã gởi theo cánh chim trờí kia bạt gió về nơi xa. Biết làm sao được khi người yêu đã chọn kiếp sống tha hương, nơi đó có một giai nhân đang chờ đến cuộc hôn nhân định trước của cha anh. – Tú Uyên ! Đến.