Thục Uyên lay người ông Phúc thật mạnh: – Ba ơi! Cứu con đi ba! Ông Phúc thản nhiên bưng tách trà uống từng ngụm nhỏ, ông hỏi: – Con có làm sao đâu mà bảo ba cứu? Thục Uyên càng lay mạnh hơn: – Trời ơi! Đại họa đến nơi rồi mà ba còn bảo không sao. Bà nội sắp đem con lên “đoạn đầu đài” rồi ba ơi. Ông Phúc suýt sặc khi Thục Uyên vừa dứt lời: – Con bảo sao? Thục Uyên chưa kịp đáp thì Thành Lộc ngồi gần đó chen vô: – Chị Hai.