Liếc nhìn đồng hồ tay, thấy chỉ còn nửa tiếng là đến giờ chiếc máy bay từ Pháp về Việt Nam hạ cánh, Thu Minh cuống quýt sửa sơ lại trang phục, đầu tóc rồi chạy ra đường. Cô không quên nói với mẹ: - Con đi mẹ nhé ! Bà Thu Mai lắc đầu mắng với theo: - Lúc nào cũng như chạy giặc ! Cái tật lớn không bỏ. Thu Minh nghe kịp, cười hì hì. Vừa may chiếc taxi trờ tới, cô mở cửa và chui vào xe. Mười lăm phút sau, cô đã có mặt ở.