Mấy đứa trẻ xóm trên kêu bà là mụ Năm khùng; chị Lan, chị Liễu gọi là cô Năm, dì Năm; tụi tôi hay gọi bằng cái tên chẳng biết từ đâu mà có- bà Năm Lẳng. Ủa mà sao họ gọi là bà Năm Lẳng vậy Năm? Chắc họ nghĩ tao khùng nên gọi vậy. Mà tao đâu có khùng. Tao biết làm việc, biết giữ tiền không tiêu xài hoang phí thì khùng sao đặng. Bà thọc vào trong mấy lớp áo, rút cái ruột tượng, lôi ra mớ tiền mới tinh xếp ngay ngắn khoe với tụi.