Chờ cửa Út đến đêm thứ ba chị thấy mình bắt đầu. có trách nhiệm phải hỏi nó: Làm gì bữa nào cũng về khuya lơ khuya lắc vậy? - Em đi nhà máy. Làm gì? - Làm đủ thứ. Chưa kịp hỏi thêm câu nào nữa nó đã ngáp. Không ăn hả? - Không. Nó ngủ không kịp nghe má hỏi dè dặt: Con út nhà mình có thương thầm nhớ trộm thằng sếp nó không , sao má hỏi dzậy. Nó nói với má hả. Con biết tính nó rồi. Cạy miệng nó còn không nói. Tại má.