- Nó xách giỏ, nê cái bụng nặng nề đi ra cửa, nhìn tôi cười cười, nói giọng tỉnh bơ: - Mẹ ngủ đi! Có gì con điện, chưa “xi-nhê” gì đâu, còn tám ngày nữa mới tới mà. Thằng chồng phụ hoạ: - Sanh đẻ thời bây giờ dễ hơn gà, sức đâu mẹ lo. Khám thai xong, con đưa nó đi ăn, mẹ đừng trông. Chúng nó đi rồi, căn nhà trở nên yên ắng. Tôi muốn ngủ một chút cho quân bình đầu óc vì đêm qua thức làm việc quá khuya. Nằm hồi lâu không chợp.