Riết rồi quen, Phương không thấy kỳ khi phải đứng khoanh tay, quay mặt vô vách chờ người ta ăn nữa. Phòng kín sang trọng, gỗ nâu bóng cách âm, máy lạnh dịu nhẹ, nhạc cổ điển không lời du dương suốt buổi tiệc. Sang gì sang tới trời. Phương chạnh lòng nhớ đến mái nhà lợp lá dừa chốn miền sâu heo hút của mình. Thắc mắc làm gì, ráng kiếm tiền giúp má nuôi ba bệnh nằm một chỗ, mỗi lần kêu khó chuyện này nọ chỗ nhà hàng sang trọng mình làm, Phương đều bị má bẻ.