Buổi sáng cuối năm, mặt trời như còn ngái ngủ. Cùng với cánh cò trắng từ đâu bay về sáng nay, tôi bần thần chờ đợi một điều gì đó. Nó mong manh như sương sớm trên hàng cây ven đường theo về với con gió lạnh. Như mặt trời vẫn thập thò, như đường về mệt mỏi, như hàng cây đìu hiu. Chắc là nỗi ám ảnh về di vật mà cha tôi đã để lại? Từ những miếng cẩn xà cừ như biết nói cười. gần gũi và thân thiết? Nhưng có một ngăn cách âm thầm làm.