Qua điện thoại, tài xế bảo, đúng hai giờ chiều sẽ khởi hành. Không chơi dây thun. Miễn trả giá. Hết. Giọng nói nghe cũng không đến nỗi quá khó chịu như lời đồn đại “Tài xế của trung tâm mình người nào cũng chảnh thấy ớn luôn”. Cô vừa thu xếp vài ba bộ đồ, vừa cảm thấy bớt lo lắng. Đoạn đường hơn ba trăm cây số, mà phải đồng hành với một ông cầm lái cáu bẳn, lúc vui thì phóng vù vù, lúc tức giận cũng đạp ga ào ào, nghĩ cũng đáng sợ thật. Cô.