Ô cửa sổ màu tím

Khi cánh cửa phòng phụ sản lạnh tê khép lại, tôi còn kịp nhìn thấy đôi mắt trĩu nặng của Giang nhìn theo mình. Nước mắt lã chã rơi, tôi nằm lên chiếc giường đơn rải ra trắng toát vì giặt tẩy nhiều lần. Bà bác sĩ già đẩy gọng kính lên, giọng ấm áp: “Lần đầu hả?”. “Dạ, thứ hai”. “Vậy có gì phải khóc?”. Giọng bà vẫn ấm nhưng không thể khiến tôi đau hơn. Có gì phải khóc? Lần thứ nhất, khi cái thai sang tháng thứ năm, vợ chồng tôi bắt đầu nghĩ tới những cái.

Không thể tạo bản xem trước, hãy bấm tải xuống
TỪ KHÓA LIÊN QUAN
TÀI LIỆU MỚI ĐĂNG
373    81    1    30-06-2024
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.