Khi cánh cửa phòng phụ sản lạnh tê khép lại, tôi còn kịp nhìn thấy đôi mắt trĩu nặng của Giang nhìn theo mình. Nước mắt lã chã rơi, tôi nằm lên chiếc giường đơn rải ra trắng toát vì giặt tẩy nhiều lần. Bà bác sĩ già đẩy gọng kính lên, giọng ấm áp: “Lần đầu hả?”. “Dạ, thứ hai”. “Vậy có gì phải khóc?”. Giọng bà vẫn ấm nhưng không thể khiến tôi đau hơn. Có gì phải khóc? Lần thứ nhất, khi cái thai sang tháng thứ năm, vợ chồng tôi bắt đầu nghĩ tới những cái.