Năm Hiện 18, Hiện hỏi Mị: “Hiện yêu Mị, được không?”. Thản nhiên, Mị cười, đưa tay xoa cái đầu bờm xờm tóc:“Đủ rồi đấy! Em về đi!”. Vì cái cười ấy, vì cái tay xoa đầu như đang nựng nịu bao dung với một đứa con nít ấy, Hiện giận Mị cả tháng trời. Cả tháng trời Hiện chong mắt đỏ kè trong mấy quán nét, mượn những tiếng đùng đoàng, loẻng xoẻng của đủ thứ vũ khí ảo để tập tan một hình ảnh lúc nào cũng bám riết lấy tâm trí. Vậy mà cũng không yên. Hiện.