Chịbiết không, em đã đi xa lắm rồi. Đến nơi mà mọi người không còn nhìn thấy em! Trên sân thượng của một cái bệnh viện cao mười lăm tầng, em đứng đó hứng gió, cảm nhận cho được chút nắng ấm rồi hoá thành mây bồng bềnh trôi. Em sẽmãi lang thang trên nhữngmiền của gió Nhưng tay bác sỹđã níu em lại. Đến khi em tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trên chiếc giường trong một căn phòng có tường vôi trắng. Hắn ta bảo “cô nằm yên đấy, tôi sẽchụp X-Quang cho cô” mà em đâu.