Thục Vy đến thăm tôi khi tôi đi chơi về. Nhìn qua cửa sổ thấy tôi ngồi thở Phì phò trước cái quạt, Vy kêu lên: - Trời ơi thở gì nghe như bò rống thế? Tôi vừa cười vừa mở cửa: - Còn hơn bò rống nữa. Xách cái gỏi chợ, vừa nặng về mệt chết. Vy bước vào, nhìn quanh: - Chàng đâu rồi? - Đi làm - Mấy giờ ông ấy về? Khoảng mười hai giờ. Tôi choàng tay qua cổ Vy thân mật kéo lại bàn khách: - Ngồi đi. Trưa nay ở đây ăn.