Nhã Mi đẩy cửa bước vào phòng Nguyên, thấy anh còn ngủ vùi, cô giậm chân thật mạnh: Đậy! Tiếng của cô lớn đến nổi Nguyên mở choàng mắt. Anh ngồi dậy lắc mạnh đầu, nheo nheo nhìn cô. -Làm trò khỉ gì vậy? -Hơn tám giờ rồi làm ơn dậy giùm đi. Nguyên ngã người trở xuống, nhắm mắt. -Ra ngoài đi nhóc, để anh ngủ chút nữa. Nhã Mi lắc đầu rồi ngồi quỳ một chân xuống giường, kéo mạnh tay Nguyên -Nói đến vậy mà anh vẫn không nhớ gì hết hả? Tám giờ rồi. -Tám giờ.