Đi qua một trảng cỏ, rồi dừng chân trước một dãy biệt thự sang trọng đứng cạnh nhau, Lâm Phú ngẩn người ra vì không thể nào xác định được căn nhà mà anh muốn tìm. Một cô gái có đôi mắt thật đẹp như mùa thu mở to mắt nhìn anh với vẻ hiếu kỳ. Cô đang nhí nhảnh hái những nhánh hoa tigôn màu trắng hoang dại ở một bờ rào gần đó. (Có lẽ là hái trộm vì dáng cô đầy bối rối). Lâm Phú khẽ gọi: - Này cô bé. Cô ngừng hái hoa, tròn.