Suốt mấy hôm liền tôi trằn trọc không ngủ được. Ðầu óc tôi váng vất như lên cơn sốt. Tôi lãng đãng mơ hồ như đang sống ở một thế giới xa lạ. Tôi tự hỏi: Hay mình đã yêu? Và tôi khẽ nhăn mặt như ăn phải dấm chua khi đụng vào câu hỏi ấy. Nhỏ Kiều Anh đến nhà chơi, thấy cái vẻ mặt thẩn thờ của tôi, vội, bằng cái giọng Huế ngọt ngào, trêu: - Mi cứ thơ với thẩn. Rồi đời mi sẽ khổ Vi ạ! Hay là mi uống nhầm tương tư thảo của.