Mẹ ngồi ở góc giường, cha ngồi bên bàn nước, mẹ day mặt ra phía cửa sổ. Ngoài kia, những ngọn sóng lăn tăn nối đuôi nhau nô giỡn. Cha ngồi trầm tư bên tách trà, ánh mắt trống rỗng và u tối. Hồi lâu, có tiếng mẹ thở dài rất khẽ. Cha vẫn ngồi bất động. - Vì sao anh lại trở về? Anh tha thứ cho em rồi ư? - Giọng mẹ nhẹ và ướt như có nước. Cha thở một hơi rất mạnh, trả lời bằng âm sắc trầm đục: - Vì đã đến lúc tôi phải.