Hắn ra đời mà chả biết lý do, phải sống mà chả được chọn lựa. Cái trại mồ côi do một bà Xơ mắt xanh, tóc vàng biết nói tiếng Việt phụ trách đã nuôi lớn Hắn. Ra khỏi trại mồ côi, Hắn vẫn mặc cảm cay cú: - Tại sao ta phải trưởng thành bằng của bố thí, trong vòng tay và roi vọt của mấy bà Xơ người Pháp? Tại sao ta phải mang cái tên “Phăng Xoa-Nam’ mà không phải là cu mít, cu đất hay cu bưởi, cu xoài? Ai đã cướp đoạt tự do thời.