Bà đứng tần ngần giữa nghĩa trang quê nhà mùa nước nổi, nước lấp xấp dưới chân, tiếng ếch nhái à uôm buồn da diết. Mùa này ở quê bà, gió tràn đồng se sắt, từng cơn từng cơn, lạnh đến tê người. Ngoài kia, lé đé bờ con kinh Xáng, bông điên điển rụng vàng mặt nước. Cô cháu gái nắm chặt tay bà nhắc lại: - Về thôi, nội! Trời tối rồi! Bà giật mình như sắp sửa mất một cái gì vĩnh viễn: - Ừ, để nội, chờ một chút. Con đốt dùm nội thêm nắm nhang!.