sớm mai. Không một chiếc quần đùi của đàn ông, mùi cơ thể cũng không nhưng gạt tàn luôn đầy tàn thuốc. Lạ thật. Đôi lúc chị tự thắc mắc như thế. Tại sao tất cả bọn họ đều không để lại thứ gì trừ tàn thuốc? Ngày lại qua, chị cũng quen dần với điều đó. Rồi chị đâm nghiền mùi thuốc và nghiện lúc nào không hay. Họ biết nhưng không quan tâm lắm. Họ vẫn đến rồi đi và không để lại gì cả. Mỗi người có một loại thuốc khác nhau và chị nhận ra họ.