Thành phố bé như lòng bàn tay mà người xe đông như kiến cỏ nên suốt ngày ngột ngạt. Nhiều lúc stress đến mức chịu hết nổi, Hạnh muốn hét toáng lên, tui muốn khùng, khùng đại khùng để mọi hỉ nộ ái ố là phôi pha. Người hay muốn hét như Hạnh thì dễ gì bỏ qua những lá phổi lốm đốm xanh của thành phố. Vài lá phổi bé xíu được gọi là công viên với những lùm cây xanh ngốt ngát. Trầm mình một cách hợp pháp trong màu xanh ngốt ngát ấy người ta thường đi.