Thời gian gần đây, khoảng sau nửa đêm về sáng, tôi vẫn thường có một giấc mơ kỳ quặc. Tôi thấy mình tỉnh dậy, trong một tâm trạng mơ hồ, đi từ phòng ngủ, qua khoảng hành lang nhỏ hẹp, kín bưng và im lìm, để đến phòng vẽ, cũng là nơi dùng làm phòng khách. Ở đó, tôi đứng nhìn qua ô cửa chớp, nơi những khe hở lộ ra khoảng tối sáng lẫn lộn của trời đêm nhúng trong ánh đèn đường. Tôi ngồi xuống chiếc ghế bành duy nhất của căn phòng. Kế rồi ở đó, chỉ.