Lẳng lặng lướt qua những bức tranh treo trên vách, nhìn chúng bằng một đôi mắt hờ hững, bất chợt người phụ nữ ấy quay về phía anh, hỏi với một kiểu cách như thể nàng đang làm điều tự nhiên nhất trên đời: “Kiểu tranh của anh cứ như là Picasso gì gì đấy phải không?” Anh gần như là há hốc vì một cơn bực bội phi lý: Picasso gì gì đấy? Cô ả ngớ ngẩn này đang muốn nói về cái gì? Dừng một chút, anh thở ra nhẹ, trả lời một cách từ tốn. “Vâng, Picasso.