Quán hơi tối. Nhưng tôi chọn được bàn bên cửa sổ. Và, may mắn hôm ấy là một ngày đẹp trời. Nắng rực vàng và gió lồng lộng trên cao chốc chốc chao dạt xuống ngọn cây làm nó như tách ra rồi hất ánh sáng sạch sẽ vào cửa sổ. Tôi ngồi nhìn khung cảnh đó với một chút cảm động. Đó là những khoảnh khắc mà mình dường như không muốn, không cần phải làm gì. Mình chỉ thu mình lại như con mèo để chờ cho trái tim mình chợt rung lên rồi duỗi thẳng cả người.