Đường ngược gió, em đi ngược dốc Trời ì ầm những sấm. Mới hai giờ chiều mà phòng tập kịch đã phải bật hết đèn điện vì mở hết tất cả cánh cửa cũng không thể đủ ánh sáng trời. Gió giật từng lá xanh, lá vàng, lá đỏ ném ngược vào căn phòng. Hoàibần thần, bỗng chốc những lời thoại rời rạc, thoáng nhớ, thoáng quên, lõm bõm. Cô chỉ có thể nghe tiếng giật mình thon thót của con khi thằng cu nghe tiếng sấm và tiếng lào thàoyếu ớt: “Mẹ, con sợ.”. Khi chị không thể khớp.