Chị viết trong thư, giọng văn nhẹ nhàng nhưng có phẩn khẩn thiết: “Mẹ chiều nào cũng ra đường ngóng trông em. Em làm gì thì làm cũng tranh thủ về thăm mẹ nhé!”. Khi ấy tôi đang làm gì nhỉ? Có thể là dự một buổi họp quan trọng hay kiểm tra xấp tài liệu mà cô thư ký trẻ xinh đẹp vừa mới đưa, cũng có khi đang ngồi trong quán cà phê cùng với Hạ, gióng tai nghe một ca khúc xưa được thay thế bằng giọng ca trẻ đầy cuồng nhiệt. Cũng chẳng biết hay, dở.