Tôi vượt biển một mình, đau oằn oại đến không còn thiết sống. Tôi đi trong sương mờ, mải miết vươn đến chỗ mẹ tôi đang vẫy gọi. Tôi thèm được vùi vào lòng bà, khóc nức nở như một đứa trẻ thơ để quên hết những nỗi đau thể xác và tâm hồn. Tôi khóc nức lên và choàng tỉnh dậy. Mẹ tôi đã tan biến chỉ có dì đang ôm tôi. Dì là mẹ kế của tôi. Tôi gào lên: - Dì làm gì vậy? Tại sao dì dám ôm tôi? Dì lật bật lùi ra xa, lắp.