Người trọ người đan mắc xích nhớ

Cùng trọ chung, tôi chưa kịp nhớ thì anh đã vội vã lên đường sáng nay. Mưu sinh. Bỗng dưng thèm nghe giọng lè nhè của anh đêm qua, đêm trước và những đêm trăng rưng rức mé phố quận 2 Sài thành. Anh tên Vàng. Tôi và một số bạn khác thì lại thích gọi anh là vàng đen. Bởi nước da nâu bóng, săn chắc của người lam lũ và hào phóng mà anh để lại trong tôi nỗi nhớ đằm sâu. Mỗi ngày Vàng chỉ tốn mười chín ngàn đồng chi cho một lít rượu và một.

Bấm vào đây để xem trước nội dung
TỪ KHÓA LIÊN QUAN
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.