Ngày xưa tại chùa Phước Thọ, có một ni cô trẻ đẹp pháp danh là Tuệ-Không. Đã đẹp về sắc ni cô Tuệ-Không lại là bực văn hay chữ tốt ít có kẻ nam nhi nào sánh bằng. Bởi vậy chùa Phước Thọ không lúc vắng bóng người đến chiêm ngưỡng tài của ni cô. Người bá tánh tranh nhau đến xin tranh, xin chữ viết, nhưng ni cô chẳng tặng cho ai cả chỉ làm ra để họ xem tại chùa mà thôi. Đã vậy, nhiều người vì ngưỡng mộ tài đức của ni cô nên tặng vàng bạc.