Cô là người con gái chưa bao giờ khóc trước mặt người khác. Cô cho rằng khóc chỉ là chuyện của kẻ nhu nhược. Làm một người con gái, có thể ôn nhu, có thể ôn thuận, nhưng không được hễ một chút là rơi nước mắt: rơi nước mắt cũng chia làm hai loại, lúc mình cảm động đau lòng, rơi nước mắt cũng chẳng sao, người ta cũng đâu phải cây cỏ, ai mà vô tình cho được? Một người còn rơi nước mắt được chính là vì họ vẫn còn có tình cảm, Đường Phương cảm thấy.