La thiêm cổ thụ khô thời diệp, Vân bổ thanh sơn khuyết xứ phong, Trượng kiếm chỉ nhân kiến bất bình, Kiếp phú nguyên do bần khổ gia. Trên quan đạo xuôi về Cư Dung Quan, bổng xuất hiện một thiếu niên vào khoãng hai mươi vai mang một thanh cương kiếm, dáng người chất phác, ăn vận thật là mộc mạc. Chàng thừa lúc sáng sớm, nắng mai còn êm ả, nên thả bộ từ từ, tinh thần trông rất nhàn nhã và luôn miệng không ngừng ngâm nga bốn câu thơ trên. Đoạn thơ nầy hai câu đầu.